Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011

Tình Thương, Giàu Sang và Thành Đạt

Một người phụ nữ vừa bước ra khỏi nhà thì nhìn thấy có 3 cụ già râu tóc bạc phơ đang ngồi trên phiến đá ở trước sân nhà. Bà không quen biết họ, nhưng với con người tốt bụng, bà lên tiếng nói: "Tôi không quen biết các cụ nhưng chắc là các cụ đang đói bụng lắm, vậy xin mời các cụ vào nhà tôi dùng một chút gì cho ấm bụng nhé... ".
- Ông chủ có ở nhà không thưa bà.... Một cụ cất tiếng ái ngại hỏi.
- Dạ thưa không, nhà tôi đi làm chưa về. Người phụ nữ trả lời.
- Thế thì chúng tôi không thể vào nhà của bà bây giờ được, bà ạ.

Đến chiều khi người chồng đi làm về, người phụ nữ kể lại chuyện cho chồng nghe. Nghe xong người chồng bảo vợ: "Vậy thì bây giờ em hãy ra mời ba cụ ông vào, nói với mấy cụ rằng anh đã về và muốn mời họ vào". Người vợ làm theo ý của chồng, bà bước ra sân mời cả ba cụ cùng vào.

- Rất tiếc thưa bà, cả ba chúng tôi không thể vào nhà bà cùng một lúc được. Họ đồng thanh đáp.
- Vì sao lại thế thưa các cụ.... Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.

Một cụ già bèn đứng dậy từ tốn giải thích:
- Cụ ông này tên là Giàu Sang, còn kia là cụ ông Thành Đạt, và còn lão già đây là Tình Thương. Bây giờ bà hãy vào nhà hỏi ông nhà xem sẽ mời ai trong ba lão chúng tôi vào nhà trước nhé. Người phụ nữ đi vào nhà và kể lại sự việc cho chồng.
- Ồ vậy thì tuyệt quá! Người chồng vui mừng nói.
- "Vậy thì tại sao chúng ta không mời cụ ông Giàu Sang vào trước. Cụ là điềm phước rồi đây, sẽ cho chúng ta nhiều tiền bạc của cải sung túc". Nhưng người vợ lại không đồng ý. "Nếu vậy thì tại sao chúng ta lại không mời cụ Thành Đạt vào trước chứ... Chúng ta sẽ có quyền cao chức trọng và được mọi người kính nể. " Hai vợ chồng cứ tranh cãi một lúc mà vẫn chưa đi đến quyết định.

Cô con gái nãy giờ đứng nghe yên lặng ở góc phòng bỗng lên tiếng nhỏ nhẹ: "Ba mẹ ạ, tại sao chúng ta không thử mời ông già Tình Thương vào nhà trước đi. Nhà mình khi ấy sẽ tràn ngập tình thương yêu ấm áp, và ông già sẽ cho gia đình chúng ta thật nhiều hạnh phúc. "

- "Có lẽ con gái mình nói đúng". Người chồng suy nghĩ rồi bảo vợ, "Vậy thì em hãy mau ra ngoài mời cụ Tình Thương vào trước đi vậy. "

Người phụ nữ ra ngoài và cất tiếng mời, "Gia đình chúng tôi xin hân hạnh mời cụ Tình Thương làm vị khách mời đầu tiên vào với gia đình của chúng tôi". Cụ già Tình Thương từ tốn đứng dậy và chầm chậm bước vào nhà. Nhưng hai cụ già kia cũng từ từ đứng dậy và bước theo cụ già Tình Thương...

Rất đỗi ngạc nhiên, người phụ nữ bước lại gần hai cụ Giàu Sang và Thành Đạt hỏi:

- "Tại sao hai cụ cũng cùng vào theo... Các cụ đã chẳng nói là cả ba cụ không thể vào nhà cùng một lúc sao". Khi ấy cả hai cụ cùng trả lời: "Nếu bà mời cụ Giàu Sang hay Thành Đạt tôi đây, thì chỉ một trong hai chúng tôi vào nhà được thôi, nhưng vì bà mời cụ ông Tình Thương, nên cả hai chúng tôi cũng sẽ vào theo. Bởi vì ở đâu có Tình Thương thì ở đó sẽ có Giàu Sang và Thành Đạt đó bà ạ".

Cướp biển vùng caribe phần 4-Xem Online

Xem Online

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011

Trịnh Công Sơn – Như hòn bi xanh [Mp3]

Một món quà thú vị và bất ngờ cho thiếu nhi và nhiều fans nhạc Trịnh khi album này được tung ra. Tập hợp hầu hết những ca khúc cho thiếu nhi, có từ những bài quen thuộc như Em là hoa hồng nhỏ tới những bài rất ít người được biết hoặc chưa từng được nghe, album Như hòn bi xanh cho thấy một Trịnh Công Sơn tâm hồn thơ trẻ với những bài hát rất ngắn và ca từ ngộ nghĩnh,
như những bài học vỡ lòng dễ thương. Góp giọng trong album bên cạnh những ca sĩ nhóm trẻ và các giọng hát thiếu nhi quen thuộc còn có bé Thể Thiên, con của ca sĩ Trịnh Vĩnh Trinh


Nhà sản xuất: Phương Nam Film
Hình thức trình bày: Audio CD
Biên tập :Quốc Bảo
Hòa Âm:Quốc Bảo - Anh Khoa
Ban nhạc : Hy Vọng
Background vocals :Cadillac group
Phòng thu :Little Planet
Chủ nhiệm :Phan Mộng Thúy
Giám đốc SX :Phan Thị Lệ

NỘI DUNG



IQ Vui Học Rèn Luyện Trí Thông Minh

Cuốn sách này nhằm kích thích sự phát triển của trí não các em nhỏ Đồng thời, các câu chuyện thú vị trong sách cũng góp phần rèn luyện nhân cách và những kinh nghiệm sống giúp các em vào đời thành công. Với hàng trăm câu hỏi, mà mỗi câu hỏi là một mẩu chuyện thú vị mang kịch tính và hấp dẫn, tính văn hoá cao, các em nhỏ sẽ rất thích thú đọc, tìm tòi, tập phán đoán, tưởng tượng và tìm những con đường ngắn nhất để thoát ra được những tình huống khó khăn, hiểm nghèo trong cuộc sống. Các em sẽ là những học sinh thông minh và hóm hỉnh, tháo vát và năng động khi đọc xong "IQ - Vui học rèn trí thông minh".
Cách nào để vượt qua được cây cầu nguy hiểm? Cách nào để thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ ăn thịt người ? Cách nào để đầu tư sinh lãi đơn giản nhất? Bí quyết nào để thắng lợi? Cách thám hiểm mặt trăng? Và bao nhiêu cách bất ngờ khác mà một bạn trẻ thông minh xuất chúng có thể tìm được? Bạn sẽ là người đó, sau khi đọc cuốn sách này. Mục lục: Quyển sách của "Thị trưởng nhí" Tôn Tẫn nói gì? Gauss xếp bánh Anh lính thông minh Ông nội nói khoác Để bác thợ nào cắt tóc? Tiền của ai Bóng bay màu đen, bóng bay màu trắng Sấm - chớp, cái nào có trước Sao tới được trạm xăng Tảng đá giữa đường Chơi oẳn tù tì Thi chạy ma-ra-tông Tầu chạy ở đâu Chọn bản thiết kế nào Trồng thêm hoa vào vườn 2 km không ray Người đàn ông cuối cùng trên trái đất Phát minh của chú Chu... 

DOWNLOAD Hoặc ĐÂY

Thứ Tư, 13 tháng 7, 2011

Không bao giờ là quá trễ


Ngày đầu tiên ở trường, sau khi giáo sư tự giới thiệu với bọn sinh viên lớp Hóa chúng tôi, ông đố chúng tôi xem trong lớp có gì lạ. Tôi đứng lên và nhìn xung quanh, đang như thế thì bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai. Tôi quay lại và thấy một bà già nhỏ bé, nhăn nheo đang mỉm cười - một nụ cười bừng sáng.

Bà nói: "Chào cậu trai. Tên tôi là Rose. Tôi tám mươi bảy tuổi. Tôi bắt tay cậu một cái được không?"

Tôi cười to và vui vẻ đáp lại: "Dĩ nhiên rồi!" và thế là bà cụ bắt tay tôi một cái rõ chặt.

- Sao bà lại đi học vào cái tuổi còn quá ngây thơ này? - tôi đùa.

Bà cũng đùa lại:

- Tôi tới đây tìm một người chồng giàu có, làm đám cưới, có thêm vài đứa nhóc, rồi nghỉ hưu và đi du lịch.

"Ối, bà hài hước thật!" Tôi thực sự tò mò muốn biết cái gì đã thúc đẩy bà cụ đi thử sức vào cái tuổi này.

- Tôi luôn mơ ước được đi học đại học, và bây giờ thì tôi được đi học đây!, bà cụ nói.

Sau buổi học, chúng tôi đi về hội quán sinh viên để làm một ly socola nóng. Chúng tôi thành bạn ngay, và chỉ sau ba tháng sau là đã cùng nhau tan lớp, trên đường về nói chuyện với nhau không dứt. Tôi luôn luôn thích thú lắng nghe "cỗ máy thời gian" này, nghe bà chia sẻ những kinh nghiệm và những triết lý thâm thúy về cuộc đời.

Trong năm đó bà Rose đã trở thành biểu tượng của trường tôi. Bà kết bạn ở bất cứ nơi nào bà đến chơi. Bà thích ăn mặc lịch sự trước mọi người.

Cuối học kỳ, chúng tôi mời bà Rose đến nói chuyện trong một bữa tiệc của đội banh, và tôi không bao giờ quên được những gì bà đã nói với chúng tôi. Bà giới thiệu trang trọng và bước lên bục nói. Bà mỉm cười và nói: "Chúng ta không nên ngừng hoạt động. Có bốn bí quyết để được trẻ, được hạnh phúc, và đạt được thành công. Ðó là:

"Bạn phải cười và tìm thấy một chuyện vui, hài hước mỗi ngày."

"Bạn phải có một ước mơ cho mình. Khi không còn ước mơ nữa, ấy là bạn đã chết. Có bao nhiêu người quanh chúng ta, tuy đi đi lại lại đó mà không biết mình đã chết".

"Có một sự khác biệt khổng lồ giữa già đi và trưởng thành. Nếu bạn 19 tuổi và nằm trọn trên giường trọn một năm, không làm được một sản phẩm nào cho đời, bạn sẽ già đi thành người hai mươi tuổi. Ai thì cũng phải già đi cả. Không cần tài năng, không cần năng lực gì, bạn cũng già đi được. Trong khi đó, bạn không già đi, mà bạn chỉ trưởng thành, nếu biết tìm ra trong sự thay đổi những cơ hội để trải nghiệm."

"Cuối cùng, không hối tiếc. Bọn lớn tuổi chúng tôi thường không tiếc những gì mình đã làm, mà chúng tôi chỉ tiếc những gì mình chưa làm. Chỉ những người còn mang hối tiếc mới là người sợ chết."

Bà kết thúc bằng cách hát cho chúng tôi nghe bài "Ðóa hồng". Bà "thách" chúng tôi học thuộc lời ca và sống như lời bài hát đó.

Rồi một cuối năm, trước lễ tốt nghiệp chừng một tuần, bà Rose ra đi thanh thản sau một giấc ngủ dài. Hơn hai ngàn sinh viên của trường đã đến dự lễ tang của bà cụ - bạn đồng môn đã dạy cho chúng tôi bài học: không bao giờ là quá trễ để thực hiện điều mình ao ước.

Lá thư từ thiên đường

Sally vội vã tiến đến cửa phòng cấp cứu khi thấy cánh cửa bên trong mở ra. Sally hỏi vị bác sĩ "Con trai của tôi thế nào rồi... Thằng bé sẽ ổn chứ... Tôi có thể nhìn nó ngay bây giờ không!..." Vị bác sĩ trả lời từ tốn
"Tôi rất lấy làm tiếc, chúng tôi đã làm hết sức mình có thể!"


Sally tự hỏi với lòng mình "Tại sao những đứa trẻ có thể chịu được căn bệnh ung thư, Chúa hầu như không ngó ngàng đến chúng sao. Chúa, người ở đâu trong khi con trai con lúc này cần một đặc ân của người!"

Vị bác sĩ trả lời bên cạnh Sally "Ít phút nữa sẽ có ý tá đưa chị vào thăm cháu bé, trước khi chúng tôi chuyển cháu đi."

Sally muốn nói với người y tá rằng cô muốn ngay lúc này được gặp mặt con trai bé bỏng của cô để nói lời tạm biệt cậu bé, trước khi không còn dịp nào để có thể nhìn thấy cậu bé nữa.

Sally đưa nhanh những ngón tay của mình lên mái tóc còn bối rối. "Bà đã chuẩn bị mang bao trùm tóc chưa..." người y tá nói. Sally nhanh chóng nhận bao trùm tóc dành cho người thăm bệnh lên đầu, vừa trùm tóc xong Sally khẽ nói "Jimmy đã từng có ý nghĩ sẽ hiến thân xác của mình cho trường đại học y. Thằng bé bảo rằng như thế sẽ có lúc giúp được cho một ai đó, và đó là điều thằng bé muốn. Câu trả lời đầu tiên của tôi là không thể, nhưng Jimmy nói với tôi rằng "Mẹ à, con muốn mình trở nên có ích ngay cả khi con không còn sống nữa, có thể điều đó sẽ giúp được cho một cậu bé cô bé nào giống như con để bạn ấy có thêm thời gian sống với gia đình của bạn ấy!"

Sally bảo rằng "Jimmy của tôi là một cậu bé có trái tim bằng vàng, thằng bé luôn luôn nghĩ đến người khác, luôn muốn giúp đỡ những mọi người bằng một cách nào đó khi thằng bé có thể"

Sally từ từ bước chậm rãi đến phòng bệnh nhi lần cuối sau khi cô đã từng túc trực tại nơi này hơn 6 tháng ròng. Cô ngồi lên chiếc giường bệnh của Jimmy và thu dọn những món đồ chơi của Jimmy cho vào túi. Cô lẳng lặng xách chiếc túi nhỏ cho vào băng ghế của chiếc xe và từ từ lăn bánh. Bệnh viện lùi dần về phía xa như thể cô càng chạy xa bệnh viện chỉ còn như một cái chấm nhỏ nhoi. Sally không hề quay đầu lại nhìn, cô sợ mình lại trở đầu xe và chạy đến Jimmy một lần nữa.

Sally lái xe về nhà một cách khó nhọc và hầu như càng khó hơn khi bước chân vào nhà. Một cảm giác trống rỗng khiến cho Sally buốt tim. Cô mang chiếc túi đựng đồ chơi từ bệnh viện của Jimmy về phòng, và để mọi thứ bày biện đúng như khi Jimmy vẫn còn ở nhà, chiếc xe đồ chơi cứu hỏa được để góc kệ sách. Rồi Sally ngồi xụp xuống bên chiếc giường của Jimmy, cô ôm ghì chiếc
gối của Jimmy vào lòng và nước mắt cứ lặng lẽ tuôn rơi.

Sally tỉnh giấc vào khoảng nửa đêm và nằm dài trên giường bỗng một lá thư rơi ra từ chiếc gối. Cô nhặt nó lên và đọc

"Mẹ ơi!

Con biết rồi mẹ sẽ rất nhớ con, nhưng mẹ đừng bao giờ nghĩ rằng con sẽ quên mẹ hoặc con không còn yêu mẹ nữa, bởi vì dù con không còn ở cạnh mẹ để nói con yêu mẹ rất nhiều.

Con luôn nghĩ đến mẹ mỗi ngày và con luôn muốn yêu mẹ mỗi ngày mỗi nhiều hơn. Một ngày nào đó mẹ với con sẽ được gặp lại nhau. Mẹ à, nếu mẹ muốn những đứa trẻ giống con không thấy cô đơn và buồn chán, mẹ hãy cho các bạn ấy phòng của con, cho các bạn ấy những món
đồ chơi con đã từng chơi. Hoặc nếu như mẹ mang các món đồ chơi của con cho một bé gái nào đấy, bạn ấy sẽ không thể nào chơi những món đồ chơi của bọn con trai chúng con, lúc ấy mẹ nên mua cho bạn ấy một con búp bê hay món đồ chơi mà bạn ấy thích.

Mẹ đừng buồn khi nghĩ về con mẹ nhé, nơi này thực sự rất tuyệt. Ông và bà sẽ gặp con sớm thôi nếu con đã có mặt ở đây và chạy vòng quanh nhìn ngắm mọi nơi, nhưng hẳn là sẽ không lâu nữa đâu. Các thiên thần rất thân thiện và con rất thích nhìn họ bay lơ lửng trên cao.

Con mãi yêu mẹ

Jimmy của mẹ."

Khi bạn mất đi một ai đó và bạn nghĩ rằng bạn đã dành cho người đó nhiều tình cảm hơn người đó dành cho bạn, thì khi họ mất đi, họ sẽ là người bị mất mát nhiều nhất.

Vào một lúc nào đó bạn sẽ có thể lại yêu ai đấy theo cách mà bạn đã yêu người đấy, nhưng vĩnh viễn sẽ không có ai có thể yêu người ấy như bạn đã yêu.

Nói yêu khi còn có thể

Cầm cuốn nhật kí của mẹ trên tay, Thương khóc nấc, lòng trào dâng một cảm giác có lỗi. Lẽ ra từ rất lâu rồi Thương phải nói với mẹ một điều, một điều tưởng chừng đơn giản mà thiêng liêng đến lạ lùng: “Con yêu mẹ”.

Cả tháng nay mẹ Thương phải nhập viện do tai biến mạch máu não. Tuổi tác đã in dấu lên sức khỏe của mẹ khá nhiều. Suốt tháng, Thương vừa phải đi học, vừa phải vào viện chăm mẹ. Cô cảm thấy đuối sức vì mệt mỏi. Nhưng buổi chiều hôm nay đã giúp Thương nhận ra sức mạnh lớn lao của tình mẫu tử và cũng giúp cô nhận ra sự vô tâm bấy lâu của mình.
 Thương vào phòng mẹ để lấy cho mẹ ít quần áo mang vào viện. Kéo nhẹ ngăn tủ đựng đồ, cô thấy cuốn sổ màu đen, rất dày. Không giấu nổi sự tò mò, Thương lật giở từng trang giấy.

“Ngày… tháng… năm…
 Hôm nay sinh nhật con, mẹ háo hức chuẩn bị cho con một bữa tiệc nho nhỏ từ sáng sớm. Mẹ mua hoa, mua đồ ăn, bánh ga tô và tất nhiên không thể thiếu món quà con thích, đó là một chú gấu bông thật lớn. Nhưng con về muộn, vì con bận vui với bữa sinh nhật do bạn bè tổ chức. Mẹ vẫn đợi con. Chiếc bánh con không hề đụng đến vì đã ăn bánh do bạn tặng rồi. Con chỉ nhận gấu bông rồi xin phép về phòng vì mệt. Con biết không, con đã quên nói với mẹ một điều “Con cảm ơn mẹ, con yêu mẹ nhiều lắm”.
 Ngày… tháng… năm…
 Sáng nay con thì thầm vào tai mẹ chuyện con yêu anh chàng cùng lớp. Mẹ cũng mừng vì đó là một anh chàng tốt bụng và giỏi giang. Khi con nói nhỏ đầy ngượng ngùng rằng “con yêu anh ấy nhiều lắm mẹ ạ”, mẹ đã chạnh lòng đôi chút. Hình như con chưa bao giờ nói với mẹ “con yêu mẹ” thì phải?
 Ngày… tháng… năm…
 Hai ngày sau sinh nhật mẹ, con bẽn lẽn tặng mẹ chiếc khăn quàng cổ. Con nói lí nhí đầy hối lỗi: “Con xin lỗi vì đã không tặng quà sinh nhật cho mẹ đúng ngày, tại hai hôm trước con hết tiền nên… Con chúc mừng sinh nhật mẹ muộn vậy, mẹ đừng giận con nha!”. Nhìn con nhỉ nhảnh, nũng nịu, mẹ khẽ mỉm cười. Nhưng có lẽ con không hiểu rằng, giá mà sinh nhật mẹ, con ôm chầm lấy mẹ mà nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ biết bao” thì mẹ sẽ hạnh phúc như thế nào.
 Ngày… tháng… năm…
 Hôm qua mẹ thấy cuốn sổ con làm thơ. Thơ của con làm hay lắm con gái ạ. Con gái mẹ giỏi văn mà. Có rất nhiều bài con viết cho bạn trai. Mẹ tự hỏi, có khi nào con làm thơ về mẹ không nhỉ? …
 Nước mắt Thương ứa ra, hình ảnh những dòng chữ cứ nhòa dần trong mắt. Cô tránh không để nước mắt làm nhòe trang giấy của mẹ. Thương nhận ra sự vô tâm của mình.
 Người ta nói đúng, một cái chuông thực sự phải biết ngân vang, một bài hát sẽ vô hồn nếu không ai hát nó, cũng như tình yêu thương không nên nằm mãi trong tim mà nên trao tặng cho người khác khi còn có thể.
 Thương vội vã gấp quần áo vào viện với mẹ. Suốt đường đi cô tự nhủ, điều đầu tiên cô sẽ làm khi gặp mẹ là ôm chầm lấy mẹ và nói: “Con yêu mẹ vô cùng”.